[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Những ván cờ


Anh bảo anh thích nhất là ván cờ đầu tiên chúng ta đánh với nhau, khi heo đi những nước pháo và mã kết hợp rất sắc xảo mà khiến anh ban đầu cũng hơi lúng túng. Mặc dù sau cuộc thì heo thua thê thảm, Anh đánh đến mức mà heo không có thời gian để ngẩng mặt lên, chặn đứng cả hai con xe, chặt  mã và khiến heo hoang mang đến độ tưởng như mình đang là một đứa học chơi cờ, "chưa sạch nước cản". 
Bởi vậy từ ván thứ hai heo đánh như một đứa học trò tội nghiệp, cuối cùng, thở hắt ra, ngước lên nhìn anh cười vô vọng!
Sau này, anh nhận xét đó là nụ cười ...đến mức anh bị ám ảnh....
Có lẽ heo chưa gặp ai đánh đến mức mà heo bấn loạn đến thế, may sao sau này anh nói, đâu phải mình heo bị như thế đâu, nhiều người cao thủ cũng từng nói với anh câu đó rồi, bởi vậy heo mới có ý chí để lại xin anh được đánh nữa.
Rồi có lần, anh chấp heo một con mã, thật ra bình thường anh cũng đâu có thèm đánh con mã đó thì heo cũng tối tăm mặt mày rồi, rồi lần đó vì may mắn, heo đã thắng, một chiến thắng mang đầy hoài nghi đến nỗi anh phải phân tích cho heo thấy tại sao anh lại để bị thua, không thì heo đã đinh ninh là "bị" nhường. Có lẽ đó là chiến thắng duy nhất mà heo may mắn có được, được coi là niềm hạnh phúc nhất trong suốt thời gian ủ dột của tâm trạng.

Rồi một ngày, heo dạy cho anh đánh cờ vua, bởi heo muốn thử xem thật ra thì trong đầu anh, những mưu đồ, tính toán, những sự lường trước suy nghĩ của người khác đến đâu. 
Và ngay ván đầu tiên, heo cũng toát mồ hôi để đánh thắng anh, sợ anh!
Anh bảo, cờ vua nhiều nước quá, anh lường không hết nước. Nếu ngay ván đầu tiên của anh mà heo thua thì chắc heo hoảng mất, đến mức xong rồi là heo thở phào nhẹ nhõm....

Anh biết không, khi đánh cờ heo sợ nhất là tiếng cờ của đối phương, có nhiều người quen đánh ầm ầm, đánh miệng, đánh chân tay, điều đó làm heo vô cùng khó chịu nhưng anh thì không. Bàn tay thoăn thoát, nước cờ dứt khoát nhưng âm thanh quả là tinh xảo. Heo cũng biết là đánh với heo anh không phải nghĩ nhiều nên nước đi rất nhanh, dứt khoát. Điều đó làm heo dù căng thẳng nhưng lại dễ chịu. 




Bởi thế, được ngồi đánh cờ với anh là điều nhẹ nhàng dễ chịu nhất...

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

My little girls



Xét về nội tâm thì Uyên vẫn hơn hẳn Trà My (À cái này thì tôi đảm bảo, nội tâm được hình thành từ rất sớm). Trà My là đứa ruột để ngoài da. Nhìn Trà My, tôi thấy lại tôi của ngày nhỏ. Còn Uyên, thế giới của Uyên-Phức Tạp lắm- ngay từ khi Uyên là cô bé Lớp 1 cơ.

Uyên vẫn hay khóc khi đọc một câu truyện nào đó về động vật hay một bộ phim hoạt hình có tình tiết hơi thương tâm. Trà My thì, ai cũng nói là tồ. Nhưng cách nhìn cuộc sống của Trà My lại giống tôi ngày nhỏ.

Trà My kể thế này:- Dì ơi, Con Leo của dì từ nay đã có người bảo vệ rồi!

Nếu ai cắn hay chọc nó thì con Ki luôn chạy lên chặn ở trước và còn sủa nữa. Chúng luôn đi với nhau, dì ạ.

Tôi cười ha hả, nghĩ có phải Trà My coi nhiều phim hoạt hình quá không, nhưng lạ thật, tôi lúc nào cũng tin Trà My.

Nhớ hồi Trà My học lớp 3, Trà My đố: Dì có biết tại sao bảng cửu chương người ta lại viết theo hàng ngang mà không phải là dọc không?
Tôi nghĩ hoài, và chịu!

Trà My làm tôi cười: "Cô Trà My hỏi, các bạn cũng không biết, tự nhiên Trà My giơ tay lên và nói: Thưa cô vì có dấu "=" ạ." Và cô Trà My nói: Đúng rồi!

Tôi hỏi sao Trà My nghĩ ra vậy? Trà My nói: TM cũng không biết nữa!

Trà My thật ra rất đơn giản. Mọi việc đều suy nghĩ theo hướng đơn giản nhất. Tôi cần điều đó!

À có lẽ vì thế mà Tôi thích ngủ ở nhà. Khi những đứa nhỏ thay nhau kể cho tôi đủ chuyện trong thế giới của tụi nó và tôi thiếp đi.

Trà My là người bạn đánh cờ mà tôi rất thích, vì TM chơi được cả cờ vua và cờ tướng, với lại TM luôn thua nên người thắng luôn có đủ thứ quyền hành:))) Từ việc yêu cầu rót nước, đấm lưng, bóp chân, và được gác nữa, há há:)))


"If there's so much I must be
Can I still just be me
The way I am?
Can I trust in my own heart
Or am I just one part
Of some big plan?"