[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Khi nào trái tim lại mở cửa đón nắng?

Có phải mùa đông mang đến cho người ta nhiều cảm xúc hơn bình thường? Và nắng của mùa đông thường đẹp hơn những mùa khác?

Thường thì sau những tổn thương của một cuộc tình người ta thường sợ nên vo tròn mình lại, thu mình trong thế giới cô đơn?! Cho đến khi những cảm xúc cứ thế tự nhiên nảy nở như loài hoa dại đã chết trong mùa đông lại mơn man hân hoan đâm chồi khi xuân đến.
Tôi vẫn thích gieo những hạt mầm và ngắm chúng nảy nở từng ngày dù cho đợi chờ là điều làm tôi đôi khi sốt ruột.
Tôi bắt đầu muốn viết lại cũng tự nhiên như thế, sau một thời gian dài chất chứa, muốn viết như cái mầm nhỏ cựa quậy muốn vươn khỏi lớp vỏ cũ kĩ già nua xấu xí nhưng chưa đủ mạnh hôm nay tôi lại thấy những chiếc lá non đã nhú ra...trong mọi ngóc ngách của cảm xúc.
Hãy tin rằng, đớn đau dài lâu sâu hoắm ra sao rồi nó cũng chỉ còn lại là một vết sẹo, cái cây lớn lên nhờ những vết sẹo trên thân, vết sẹo rồi cũng mang một vẻ đẹp riêng của nó...

Tôi vẫn không thể kìm lòng mình trước quán cà phê đầy gió hôm nào, nhưng người ngồi đối diện không phải anh, cũng chẳng có khói thuốc, chẳng phải đôi kính gọng đen và mái tóc xoăn....chỉ có cơn gió mùa đông vẫn mơn man trên mái tóc tôi lạnh khẽ, kí ức rõ rệt như soi vào chiếc gương cũ...

Chúng tôi đã rẽ vào hai con đường mà điểm đến ở hai đầu xa nhau tít tắp, 
ánh nắng mùa đông đẹp lung linh nhưng khi nào trái tim mới mở cửa để đón nhận?