[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

"Nỗi im lặng phố khuya"

Em cũng có cái ích kỉ của riêng mình, em cũng có cái ghen tuông của riêng mình, nhưng em luôn không bao giờ nói ra được, không thể hiện được ra bên ngoài, bởi vậy mọi thứ cứ ngầm ngầm huỷ hoại cả tâm can làm bao điều yêu thương và niềm tin chết dần. Sau tất cả những đợt sóng lòng mà em vẫn cứ lặng im, mãi lặng im và em biết suốt đời sẽ như thế. Bởi thế em cần tha thiết một người hiểu mình ngay cả khi mình im lặng hoặc em sẽ chọn rời xa.
Cô độc luôn là cái tổ kén an toàn cho trái tim dễ tổn thương phải không.
























"Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya, không gian dạ hương sâu thẳm
Từng tiếng chim đêm - khắc khoải vọng về.

Chỉ còn mênh mông gương hồ, hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ
Chỉ còn mênh mông gương hồ, từng hàng cây góc phố - ngây ngô nhìn nhau.
Chỉ còn hơi ấm mối tình đầu - anh đi, có bao giờ nhìn lại
Chỉ còn em, còn em - im lặng đến tê người."