[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

"Hay mình khóc một lần cho quên hết"

Tôi nhớ những ấm áp người đã trao cho tôi, giờ mang trao cho một cô gái khác, có lẽ vẫn si tình như vậy, hay hơn thế nữa. Có lẽ lòng người không còn chỗ nào cho sự xót xa. Tôi biết mình nên làm gì, ngoài việc nhìn người hạnh phúc. Nhưng sao trái tim nặng nề này, vì quá đau đớn mà không thể bước đi.

Tôi chưa thể chấp nhận sự thật, dẫu nó vẫn diễn ra


Hôm đó tôi đã khóc ướt hết một cánh tay áo của bạn, bạn không hỏi gì, không bao giờ hỏi gì, như bạn đã hát tặng tôi:

"Hay mình khóc một lần cho quên hết
Như sỏi đá khôn nguôi đợi cánh buồm"

hôm đó Tôi nghĩ mình đã khóc cạn nước mắt rồi
vậy mà bây giờ tôi vẫn muốn tìm một chỗ ngồi khóc, muốn mượn một bờ vai, muốn nhờ một cơn mua giữa đầu mùa khô để cho tôi khóc...nhưng chẳng có cơn mưa nào, chẳng có giọt nước mắt nào được chảy nữa. Tôi đã từng quá yếu đuối, quá bi lụy, quá u sầu đến nỗi không còn nhận ra mình.
ngày mai, đóa hồng vàng vẫn nở, không vì ai, vậy mà tôi còn chưa biết phải thức dậy vì điều gì.