Tôi nói với cậu, Tôi chợt thấy mình cô độc ghê ghớm, chắc tôi phải rời bỏ SG thôi.
Có đôi lần tôi chợt thấy SG bình yên qua nụ cười của cậu, giọng nói của những âm thanh du dương-đừng buồn cười khi tôi tưởng tượng thế!
Những đêm chưa khuya tôi chạy xe về qua con đường Trần Bình Trọng, thấy gió luồn qua kẻ tóc mình, một ít lá phượng bay bay, có lẽ thế, tôi không nhìn rõ.
Đôi lúc có người không đủ kiên nhẫn để đợi 30 giây!
Phải thừa nhận có lúc tôi thích SG như một kẻ cuồng nhiệt, có lúc thích cả sự cô độc của mình không bị ai phá vỡ. Nhưng cũng vì vậy chợt nhận ra mình thuộc về một nơi KHÔNG PHẢI SÀI GÒN.
Tôi lại đứng trước những cánh cửa của sự lựa chọn. Người ta nghĩ tôi mơ mộng, nhưng có một thực tế là khi cần phải lựa chọn Tôi luôn theo lý trí. Tôi hiểu tôi muốn gì, rất rõ ràng.
Con gái của Cao Nguyên chưa bao giờ yếu đuối. Nơi tôi yêu - gió và nắng và màu xanh đại ngàn.
À và gì nữa nhỉ- Có nỗi nhớ không mang tên người ơi!
Tạm biệt tháng Mười - TP.vẫn lặng yên không bão!
--29 thg 10 2012--
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
có comment