Nhưng khi lòng mình tìm về với biển...thì cảm giác thật nhẹ nhàng. Có lẽ cần thêm một cái áo len nhẹ, một chiếc khăn mỏng.
Mùa này, biển nhiều nắng...nhiều mưa...
Mùa này....
Mùa này....
Nhận ra trước đây...mình chưa bao giờ yêu biển (đến thế?)
Tôi đã không biết mình đứng bao lâu trước biển, mưa và gió mạnh lắm, nhưng cơn bão lòng thì dường như tan biến.
Đầu tóc bê bết nước, vị mặn rít của biển, vị lạnh của gió hòa cùng sóng, một chút cô quạnh, chiếc áo len buồn rũ...
Bé hỏi tôi: Chị không sợ mưa à.
Tôi lắc đầu.
Nó cũng ướt sũng rồi.
Tôi thì không tắm...mà cũng ướt.
Tôi chạy xe ngược chiều gió.
Quay lưng về phía biển.
Chiếc xe nổ rền rỉ...
Chẳng nhớ nữa...biển có lạnh không...
15/9/2012 10:26 pm
Cản giác này...nhẹ nhàng và bình yên quá.
Trả lờiXóaMong bình yên về bên bạn:)
XóaDữ dội và dịu êm :)
Trả lờiXóaChấm hiểu được rồi....
XóaBiển tuy lắm lúc làm người nghĩ đến những chuyện buồn...
Trả lờiXóaNhưng biển xoa dịu được "cơn đau tim" lâu dài, hì hì
Cái này là do tâm trạng của chúng ta thì phải:)
Xóa