[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Cơn mưa của tuổi thanh xuân

Tôi đã mất không nhiều thời gian để làm cho lòng mình bình yên trở lại, nếu so với trước đây thời gian đó hẳn phải khá dài.

Gặp lại anh là điều dễ chịu nhất sau bao nhiêu quay cuồng mà tôi cố theo đuổi.


Tôi vẫn đánh cờ với anh ở quán cafe ghế ghỗ quen thuộc, trời mưa, những giọt nước li ti đọng trên ly trà nhạt...Đó là cảm giác ấm áp nhất mà tôi nghĩ dù bao nhiêu năm nữa tôi cũng không bao giờ quên được.

Thế nhưng tôi không biết trong lòng anh tình yêu dành cho tôi đã đủ nhạt để đón nhận điều đó chưa.

Người mà yêu thương tôi nhất - là người tôi làm cho đau nhất.


Biết vậy nên sau này, dù ai có làm tôi đau cả trăm lần hơn thế tôi vẫn nghĩ đó cũng chưa bằng những u buồn mà tôi gây ra cho anh, tôi mỉm cười đón nhận.



 tôi ước đến một ngày, khi tôi nhắn tin cho anh, là tôi cần anh, thì anh sẽ trả lời tôi là "Anh xin lỗi". Khi ấy tôi sẽ hoàn toàn nhẹ nhàng


Đã sang mùa mưa rồi, mưa đến rồi đi chẳng cần ai quan tâm hay trách móc,

có lẽ trong lòng tôi thì tình cảm lại đang chuyển sang mùa khô, chỉ còn vài giọt mưa cuối mùa, lay lắt và thê lương,...

2 nhận xét:

có comment