[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

Người xa xưa

 Anh, em đã biết rằng có những điều tốt đẹp vĩnh viễn qua đi không bao giờ trở lại như em hằng mơ.
Con mèo nhỏ ngày nào đã mãi rời xa vòng tay người xưa.



Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

Tiểu Bạch

Little snow white
Tiểu bạch
Con tên là Tiểu Bạch vì Papa rất thích TB trong truyện tàu. Sở thích của con là chơi với kẹo nên Papa hay thủ trong túi những viên kẹo gừng để nịnh tb. Có một hôm mẹ Heo dọn phòng thấy gầm tủ TV toàn là kẹo gừng, cô nàng đã giấu rất nhiều kẹo gừng trong gầm tủ:)) Con rất thích những cái quần Jeans của Papa, bởi vậy cứ thấy Papa là con leo lên leo xuống cái chân dài thoòng loòng như cái trụ cào móng của con:)
Nếu như bạn yêu một con vật nó sẽ yêu lại, câu này có vẻ không đúng trong trường hợp TB vì mẹ heo càng yêu con càng chảnh, thay vào đó vì TB rất yêu và nịnh Papa nên Papa đã yêu lại con, Papa chưa bao giờ ngủ cùng một con mèo nhưng đã để cho TB ngủ trên người:)))
Đôi lúc tôi thấy mình quá giống một con mèo, lúc người ta chăm chút quan tâm thì rất khó chịu, ngó lơ, nhưng người ta quay đi thì chạy tới dụi vào chân.
Loại mèo đôi khi cần được âu yếm, vuốt ve và cả nịnh bợ, nhưng hầu hết thời gian chúng thích được tự do một mình...phơi nắng, ngủ, ngắm nghía mọi thứ xung quanh mà không muốn ai làm phiền cả.../nhưng cũng có khí tỉnh dậy không thấy ai bên mình chúng lại gào lên kiếm tìm, quá đỗi cô đơn. Đôi lúc vì quá cô đơn mà chúng bỏ bạn đi, không phải vì không yêu bạn nữa, đơn giản chỉ vì chúng không chịu được khi ở bên một người mà vẫn thấy trống rỗng....theo bản năng, chúng lại lang thang...
Tôi đã đi, dẫu biết trong lòng quá nuối tiếc những cảm xúc ngọt ngào, nhưng tôi thích đứng từ xa ngắm nhìn thôi, không muốn chạm vào, không muốn làm sống lại những chuyện xưa. Bỏ lại hình ảnh cô mèo nhỏ bên anh, bỏ lại balcon với những cây hoa không biết có cô gái nào đến chăm không nữa, bỏ lại cả những ngày đông rét mướt chìm trong mưa phùn, bỏ lại hương hoa sữa làm tôi say sẩm, bỏ lại dáng anh gầy gò liêu xiêu với những chiếc áo sơ mi mà tôi không phân biệt nỗi cái nào là cái nào. Tôi đi, chẳng mang theo gì, anh ở lại chắc là buồn lắm với những kỉ niệm, với hình bóng cô gái xưa tóc ngắn, với những vật nhỏ nhặt của tôi, với bức tranh tôi vẽ tặng anh, với cái khăn len tôi ngồi đan gần hết mùa đông mới xong cho anh quàng khi đông sắp hết. Với cả những lần tôi giận dỗi im bặt trong căn phòng đen ngòm. Với cả cây tigon đã chết, cây sen đá bạc màu, cây hoa phấn bốn mùa cứ phát hạt lên cây và những bản nhạc Trịnh mở suốt đêm.
Tôi chẳng mang theo gì, chỉ có một bài thơ nhờ anh viết vô cuốn sổ nhỏ xíu, anh nói cô gái trong bài thơ ấy rất giống em, khó hiểu giống em, thơ mộng giống em, kì quặc cũng giống em.
Hai đứa mình đã từng ôn lại những ngày đầu tiên anh "theo đuổi" em rồi cười như trúng gió, là lần đầu tiên anh gọi điện cho em và..nói lắp, giọng rung như lên cơn sốt. Là lần đầu tiên anh to tiếng với em vì em không trả lời điện thoại. Là lần đầu anh đón em ở sân bay và tới trước cả giờ em ra sân bay, anh ngồi bên em, em thấy rõ anh run như thế nào. và cả lần đầu tiên chúng ta chạm vào nhau mà anh hồi hộp đến nỗi để lạc cả giọng đi. em một cô gái nhỏ chưa đầy 43 kí biến thành một phù thủy trong cuộc đời anh, đáng sợ như vậy đó...
Em đã thôi hờn khi nghĩ đến có một cô gái khác đến bên cạnh anh, em đã thôi mất ngủ vì anh, đã thôi thức dậy nghĩ đến anh, đã thôi thích một người mặc áo sơ mi màu grey. Từ một sớm mai nào đó, em đã thôi như vậy, chẳng bởi một lí do nào.
Anh lại nói anh thấy buồn vì em không còn đau lòng hay trách giận anh nữa.
Em đã bỏ đi, lang thang như một con mèo, nhưng không còn là con mèo con nữa, em là một con mèo già đã quên hết chuyện xưa.

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016

Em ốm nhưng em ổn

Em ốm.
Anh có biết là em đã qua tuổi cần ai đó an ủi khi ốm? Em không còn tủi thân khi ốm mà không ai bên cạnh. Em biết cuộc sống của em quan trọng hơn tất cả những điều đó. Em biết cần phải làm đẹp mỗi ngày, khỏe mạnh mỗi ngày, vui vẻ mỗi ngày, ăn ngon mỗi ngày cho bản thân mình trước hết.
Và em ốm la liệt, chỉ có con mèo nằm bên lâu lâu kiểm tra em còn thở hay tắt!
Ở đâu ra anh nhắn một tin nhắn thăm dò: em có khỏe không.
Nếu như trước đây anh không-quá-bận để trả lời tin nhắn của em thì bây giờ em cũng sẽ hậu chia tay văn minh mà trả lời lại, là em khỏe, em ổn, em vẫn còn sống đây. Nhưng tiếc thay cho chúng ta, cho anh, cho em không có một chia tay văn mình nào ở đây cả. Và anh- tốt nhất không nên/không còn/ không đáng làm rung động lại mặt hồ phẳng lặng bằng bất kì một hòn sỏi nào cả. Sẽ không có bất kì một gợn sóng, một tiếng động nào đối với một mặt hồ chết. Nên đừng thăm dò vô ích.
Thật khó để làm rung động lại một cô gái đã biết tự yêu bản thân mình, biết tự chăm sóc mình khi ốm đau, biết giá trị thực sự của cuộc sống độc thân.
Chào anh, lần nữa, hãy để anh đẹp trong kí ức của em, anh bây giờ ra sao em không bận tâm. Nếu không thì em cũng mang tất những kí ức đó vứt đi thôi à. Còn em, có đẹp hay xấu trong kí ức của anh bây giờ cũng không thành vấn đề với em đâu.

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

Tháng năm- Hoa mặt trời nở

Có góc nào bình yên trong tim bạn....mà không ai có thể xâm phạm tới?


 “tìm thấy nỗi nhớ từ mỗi chiếc lá”
Sáng chủ nhật ở May bình yên lắm, một chiếc lá rơi cũng làm xao xuyến cả vạt nắng vàng...








Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

"Hay mình khóc một lần cho quên hết"

Tôi nhớ những ấm áp người đã trao cho tôi, giờ mang trao cho một cô gái khác, có lẽ vẫn si tình như vậy, hay hơn thế nữa. Có lẽ lòng người không còn chỗ nào cho sự xót xa. Tôi biết mình nên làm gì, ngoài việc nhìn người hạnh phúc. Nhưng sao trái tim nặng nề này, vì quá đau đớn mà không thể bước đi.

Tôi chưa thể chấp nhận sự thật, dẫu nó vẫn diễn ra


Hôm đó tôi đã khóc ướt hết một cánh tay áo của bạn, bạn không hỏi gì, không bao giờ hỏi gì, như bạn đã hát tặng tôi:

"Hay mình khóc một lần cho quên hết
Như sỏi đá khôn nguôi đợi cánh buồm"

hôm đó Tôi nghĩ mình đã khóc cạn nước mắt rồi
vậy mà bây giờ tôi vẫn muốn tìm một chỗ ngồi khóc, muốn mượn một bờ vai, muốn nhờ một cơn mua giữa đầu mùa khô để cho tôi khóc...nhưng chẳng có cơn mưa nào, chẳng có giọt nước mắt nào được chảy nữa. Tôi đã từng quá yếu đuối, quá bi lụy, quá u sầu đến nỗi không còn nhận ra mình.
ngày mai, đóa hồng vàng vẫn nở, không vì ai, vậy mà tôi còn chưa biết phải thức dậy vì điều gì.

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Thôi có còn gì nữa đâu





Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới
Bây giờ anh vui, hai bàn tay đói
Bây giờ anh vui, hai bàn chân mỏi
Thời gian nơi đây

Bây giờ anh vui, một linh hồn rỗi
Tình yêu xứ này
Một lần yêu thương, một đời bão nổi
Giã từ giã từ
Chiều mưa giông tới
.....

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

{...}

"Sao em thương mãi thế
Ngây ngô đến dịu dàng
Vết chân chim ta giữ
Nhàu bên trời đông sang"
-Nồng Nàn Phố-




Bằng cách nào đó, em vẫn lục tìm ra anh, cô ấy. Em biết anh vui mà sao anh dấu, em biết anh hạnh phúc, sao để riêng em buồn.
Em ủi chiếc áo sơ mi cho một người khác, không phải anh, sao em thấy lòng lại xót xa đến vậy? Sao trước đây em lại thế, chưa một lần ủi cho anh được chiếc áo tử tế, chưa một lần nấu cho anh một bữa ăn thật ngon như cô ấy bây giờ? Vậy có cớ gì để mà em ghen với cô ấy?

Em đã làm mọi thứ, mọi thứ chỉ để quên anh thật nhanh, chỉ để làm cho mình trống rỗng nhất có thể.
Để lòng mình trơ đi, vậy mà sao nỗi đau em vẫn cảm nhận rõ đến vậy, chỉ cần em nhắm mắt lại, em còn có thể ngửi được mùi của kỉ niệm.

Anh ở bên cô ấy có đau đớn như em, như em đau khi ở bên một người khác, em thấy mình trơ trụi.
Anh ở bên cô ấy có hạnh phúc như em, như em đã từng hạnh phúc khi ở bên anh?

Làm sao em có thể xóa mọi thứ, làm sao để em không tìm ra anh nữa.