Tôi ngồi với anh trong một quán cafe lộng gió, tôi chỉ nhớ hôm đó gió rất nhiều, cả cánh đồng bên ngoài cửa sổ xanh mạ non, anh ngồi đối diện ở phía bên kia, khói thuốc theo gió bay trắng xóa. Anh bảo HN không tìm đâu ra nơi nhiều gió như thế này heo ạ.
Tôi lặng lẽ nhìn anh hút thuốc, cái cách mà anh rít thuốc như là trong anh có một điều gì đó đang cồn cào hơn cả thế. Lần đầu tôi cảm thấy...tôi không hề muốn can ngăn!
Cảm thứ cảm xúc mà tôi dành cho anh tự nhiên như là hơi thở, tôi đã thấy mình đau lòng như thế nào khi soi mình vào ánh mắt của anh, nó nông, đục và vô hồn. Chúng tôi chưa bao giờ nhận lời yêu nhau, không tán tỉnh hay theo đuổi như tình yêu thường thế, có khi anh trêu đùa: - thế ngày mai anh tán heo nhé?
Tôi phụng phịu bảo:- ừ, phải vậy chứ không lẽ heo không được tán à :P
Với tôi tình yêu không phải là một cuộc chiến có kẻ thắng kẻ thua, mà vốn đó là nơi để đàn ông thể hiện bản năng chinh/thu phục của mình.
Chẳng phải là nhận lời rồi từ đó một người là của một ai đó.
Chỉ đơn giản là nhìn vào mắt nhau chẳng ai nói lời nào cũng biết chúng ta thuộc về nhau. Chẳng cần công khai tuyên bố nào cũng tự có những ràng buộc ngầm ước mà người kia có quyền hạn và nghĩa vụ giữ gìn.
Có lần tôi đã vô tư thể hiện một điều mong muốn của mình đó là được tới HG để ngắm hoa tam giác mạch, trong lúc say sưa huyên thuyên thì tôi không hay biết là anh nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng anh tuyên bố: "nếu heo thích HG như thế thì tết anh đưa heo về Bắc nhé?"
Lời hẹn của anh ngày nào, bây giờ nó vẫn nằm nơi một góc xa thẳm nào đó trong tim tôi.
Anh đẩy tôi ra khỏi cuộc sống, với một lực quá mạnh nên chiếc kim nhỏ không còn chịu lực hút của nam châm rơi chơi vơi. Những ngày tháng chênh vênh và mất phương hướng đã đẩy tôi vào một cảm xúc tệ hại gần như là trống rỗng. Tôi muốn yêu, tôi muốn trái tim vui trở lại, nhưng mỗi lần tôi cứ định mở miệng ra nhận lời thì trái tim lại thắt lên, lại phản đối, lại hành hạ tôi khổ sở.
Tôi sợ nhất là không còn thấy mình buồn, tôi cứ thấy mình bình thường, chẳng có ý niệm gì về ghét thương.
Đôi khi tôi tự hỏi mình, cô gái của ngày hôm qua yêu anh, nếu được yêu lại tôi có dám yêu anh không?
Lí trí của tôi không cho phép tôi làm tổn thương mình thêm một lần nữa, nhưng tôi biết trong lồng ngực mình, trái tim tôi vẫn thoi thoi những nhịp cuối cùng, chỉ cần thấy anh, nó liền đập dồn dập. Tôi chọn cho mình vỏ bọc bình thản trước anh...dù tôi biết rõ là tôi không ổn như tôi vẫn lừa gạt mình.
Mùa sen sắp qua đi, những nụ sen cuối mùa bé dần bé dần...để lỡ mùa rồi, để lạc mất nhau