[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

{...}

"Sao em thương mãi thế
Ngây ngô đến dịu dàng
Vết chân chim ta giữ
Nhàu bên trời đông sang"
-Nồng Nàn Phố-




Bằng cách nào đó, em vẫn lục tìm ra anh, cô ấy. Em biết anh vui mà sao anh dấu, em biết anh hạnh phúc, sao để riêng em buồn.
Em ủi chiếc áo sơ mi cho một người khác, không phải anh, sao em thấy lòng lại xót xa đến vậy? Sao trước đây em lại thế, chưa một lần ủi cho anh được chiếc áo tử tế, chưa một lần nấu cho anh một bữa ăn thật ngon như cô ấy bây giờ? Vậy có cớ gì để mà em ghen với cô ấy?

Em đã làm mọi thứ, mọi thứ chỉ để quên anh thật nhanh, chỉ để làm cho mình trống rỗng nhất có thể.
Để lòng mình trơ đi, vậy mà sao nỗi đau em vẫn cảm nhận rõ đến vậy, chỉ cần em nhắm mắt lại, em còn có thể ngửi được mùi của kỉ niệm.

Anh ở bên cô ấy có đau đớn như em, như em đau khi ở bên một người khác, em thấy mình trơ trụi.
Anh ở bên cô ấy có hạnh phúc như em, như em đã từng hạnh phúc khi ở bên anh?

Làm sao em có thể xóa mọi thứ, làm sao để em không tìm ra anh nữa.


3 nhận xét:

có comment