[Hoa vẫn nở giữa tháng năm cô đơn]

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

Tiểu Bạch

Little snow white
Tiểu bạch
Con tên là Tiểu Bạch vì Papa rất thích TB trong truyện tàu. Sở thích của con là chơi với kẹo nên Papa hay thủ trong túi những viên kẹo gừng để nịnh tb. Có một hôm mẹ Heo dọn phòng thấy gầm tủ TV toàn là kẹo gừng, cô nàng đã giấu rất nhiều kẹo gừng trong gầm tủ:)) Con rất thích những cái quần Jeans của Papa, bởi vậy cứ thấy Papa là con leo lên leo xuống cái chân dài thoòng loòng như cái trụ cào móng của con:)
Nếu như bạn yêu một con vật nó sẽ yêu lại, câu này có vẻ không đúng trong trường hợp TB vì mẹ heo càng yêu con càng chảnh, thay vào đó vì TB rất yêu và nịnh Papa nên Papa đã yêu lại con, Papa chưa bao giờ ngủ cùng một con mèo nhưng đã để cho TB ngủ trên người:)))
Đôi lúc tôi thấy mình quá giống một con mèo, lúc người ta chăm chút quan tâm thì rất khó chịu, ngó lơ, nhưng người ta quay đi thì chạy tới dụi vào chân.
Loại mèo đôi khi cần được âu yếm, vuốt ve và cả nịnh bợ, nhưng hầu hết thời gian chúng thích được tự do một mình...phơi nắng, ngủ, ngắm nghía mọi thứ xung quanh mà không muốn ai làm phiền cả.../nhưng cũng có khí tỉnh dậy không thấy ai bên mình chúng lại gào lên kiếm tìm, quá đỗi cô đơn. Đôi lúc vì quá cô đơn mà chúng bỏ bạn đi, không phải vì không yêu bạn nữa, đơn giản chỉ vì chúng không chịu được khi ở bên một người mà vẫn thấy trống rỗng....theo bản năng, chúng lại lang thang...
Tôi đã đi, dẫu biết trong lòng quá nuối tiếc những cảm xúc ngọt ngào, nhưng tôi thích đứng từ xa ngắm nhìn thôi, không muốn chạm vào, không muốn làm sống lại những chuyện xưa. Bỏ lại hình ảnh cô mèo nhỏ bên anh, bỏ lại balcon với những cây hoa không biết có cô gái nào đến chăm không nữa, bỏ lại cả những ngày đông rét mướt chìm trong mưa phùn, bỏ lại hương hoa sữa làm tôi say sẩm, bỏ lại dáng anh gầy gò liêu xiêu với những chiếc áo sơ mi mà tôi không phân biệt nỗi cái nào là cái nào. Tôi đi, chẳng mang theo gì, anh ở lại chắc là buồn lắm với những kỉ niệm, với hình bóng cô gái xưa tóc ngắn, với những vật nhỏ nhặt của tôi, với bức tranh tôi vẽ tặng anh, với cái khăn len tôi ngồi đan gần hết mùa đông mới xong cho anh quàng khi đông sắp hết. Với cả những lần tôi giận dỗi im bặt trong căn phòng đen ngòm. Với cả cây tigon đã chết, cây sen đá bạc màu, cây hoa phấn bốn mùa cứ phát hạt lên cây và những bản nhạc Trịnh mở suốt đêm.
Tôi chẳng mang theo gì, chỉ có một bài thơ nhờ anh viết vô cuốn sổ nhỏ xíu, anh nói cô gái trong bài thơ ấy rất giống em, khó hiểu giống em, thơ mộng giống em, kì quặc cũng giống em.
Hai đứa mình đã từng ôn lại những ngày đầu tiên anh "theo đuổi" em rồi cười như trúng gió, là lần đầu tiên anh gọi điện cho em và..nói lắp, giọng rung như lên cơn sốt. Là lần đầu tiên anh to tiếng với em vì em không trả lời điện thoại. Là lần đầu anh đón em ở sân bay và tới trước cả giờ em ra sân bay, anh ngồi bên em, em thấy rõ anh run như thế nào. và cả lần đầu tiên chúng ta chạm vào nhau mà anh hồi hộp đến nỗi để lạc cả giọng đi. em một cô gái nhỏ chưa đầy 43 kí biến thành một phù thủy trong cuộc đời anh, đáng sợ như vậy đó...
Em đã thôi hờn khi nghĩ đến có một cô gái khác đến bên cạnh anh, em đã thôi mất ngủ vì anh, đã thôi thức dậy nghĩ đến anh, đã thôi thích một người mặc áo sơ mi màu grey. Từ một sớm mai nào đó, em đã thôi như vậy, chẳng bởi một lí do nào.
Anh lại nói anh thấy buồn vì em không còn đau lòng hay trách giận anh nữa.
Em đã bỏ đi, lang thang như một con mèo, nhưng không còn là con mèo con nữa, em là một con mèo già đã quên hết chuyện xưa.

2 nhận xét:

có comment